Top 50 Kể câu chuyện về người có tấm lòng nhân hậu (hay nhất)

Photo of author

By THPT An Giang

Chào mừng bạn đến với blog chia sẻ Trường THPT An Giang trong bài viết về ” Bài văn mẫu về tấm lòng nhân hậu “. Chúng tôi sẽ cung cấp và chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức dành cho bạn.

Tuyển tập trên 50 bài văn Kể câu chuyện về người có tấm lòng nhân hậu, chọn lọc gồm dàn ý và bài văn mẫu giúp học sinh tham khảo từ đó biết cách viết văn Kể câu chuyện về người có tấm lòng nhân hậu lớp 4 hay hơn.

Danh Mục Bài Viết

Top 50 Kể câu chuyện về người có tấm lòng nhân hậu (hay nhất)

Đề bài: Em hãy Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu.

Dàn ý Kể câu chuyện về người có tấm lòng nhân hậu

I. Mở bài:

– Giới thiệu nhân vật có tấm lòng nhân hậu mà em định kể.

– Em được đọc, được nghe hay được chứng kiến câu chuyện về người đó.

II. Thân bài:

– Trình bày diễn biến câu chuyện.

III. Kết bài:

– Nêu kết thúc câu chuyện và cảm nghĩ của em về câu chuyện được kể.

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 1

Ông cha vẫn thường nói “Anh em như thể chân tay/ Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần”. Tình yêu thương giữa những người anh em ruột thịt bao giờ cũng khăng khít và thiêng liêng. Tôi đã từng nghe câu chuyện về một cô bé nhỏ tuổi, vì yêu thương em nên đi mua phép màu. Câu chuyện có tên: Phép màu có giá bao nhiêu?

Em trai cô bé tên là Andrew, mắc một căn bệnh nặng. Ba mẹ cô bé đã chữa chạy khắp nơi nên bây giờ không còn khả năng chi trả viện phí. Một lần, từ sau cánh cửa, cô nghe thấy ba nói với mẹ: “Chỉ có phép màu mới cứu được Andrew”. Nghe vậy, cô bé chạy ngay về phòng, kéo ra một con heo đất được cất giấu bí mật sau tủ. Cô dốc hết đống tiền lẻ rồi cặm cụi đếm. Em lẻn chạy đến hiệu thuốc gần đó. Người bán thuốc ngạc nhiên hỏi khi cô bé đặt toàn bộ số tiền của mình lên bàn: “Cháu cần mua gì?”.

– Em trai của cháu bị bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu. – Cô bé nhanh chóng đáp.

– Ở đây không bán phép màu, cháu à. Chú rất tiếc. – Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé.

Cô bé thoáng buồn những đáp vội: – Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố tìm thêm ạ. Chỉ cần cho cháu biết phép màu giá bao nhiêu?

Trong cửa hàng lúc này cũng có một vị khách khác, ông ăn mặc thanh lịch. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: “Cháu cần loại phép màu gì?”

– Cháu cũng không biết nữa – Cô bé trả lời, rơm rớm nước mắt. “Nhưng em cháu rất cần phép màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và hình như phải có thêm loại phép màu gì đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình để đi tìm mua phép màu đó.”

– Vậy, cháu có bao nhiêu nào? – Vị khách hỏi.

Cô bé trả lời vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu.”

Người đàn ông mỉm cười thốt lên: “Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu”.

Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói: “Dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu cần không.”

Người đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armb, một phẫu thuật gia tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền, và không lâu sau Andrew đã có thể về nhà, khỏe mạnh. Mẹ cô bé mừng rỡ thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!”

Nghe những lời đó của mẹ, cô bé mỉm cười bởi cô biết chính xác phép màu giá bao nhiêu: một đô la mười một xu. Nhưng cô không hề biết, phép màu ấy là hòa chung giữa tình yêu thương của cô dành cho em trai với lòng nhân từ của vị bác sĩ và với chính sự ngây ngô của cô.

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 2

Mấy hôm, trời rét căm căm. Các nhà trong xóm đóng cửa kín mít để tránh gió. Trên đường, chỉ có lác đác người qua lại. Trời sáng dần, gió thổi lạnh buốt, mưa rơi rả rích.

Hôm đó, em ra máy nước rửa rau xà lách. Em mặc áo ấm và khoác áo mưa. ở máy bên kia, bà cụ Loan đang hứng nước. Bà chỉ mặc phong phanh. Mưa và gió lạnh tê tái làm bà run lẩy bẩy. Khi hứng nước xong định ra về, bà quỵ xuống. Bà cố tựa vào tường, mắt nhìn em như cầu cứu. Em hoảng hốt vội chạy ra đỡ bà dậy. Nhìn khuôn mặt tái nhợt, em biết bà bị lạnh cóng. Em dìu bà về nhà. Căn nhà tồi tàn, chẳng có nhiều đồ đạc: một cái tủ và một cái giường đơn. Em đỡ cụ lên giường và về gọi bà nội em. Bà em rất thạo về các môn thuốc thông thường. Nghe em nói, bà em tất tả chạy sang nhà bà Loan.

Sau vài phút xem xét, bà em nói:

– Bà cụ bị cảm lạnh. Bây giờ cháu đi nhóm lửa sưởi ấm cho cụ đi.

Bà em chạy về nhà lấy một cái áo len của mình thay vào chỗ áo ướt của cụ Loan. Bà đắp chăn cho cụ và lại về lấy mấy thứ cần thiết sang xoa bóp cho cụ Loan. Sau đó, bà em cho cụ uống thêm mấy viên thuốc cảm.

Mười phút sau, bà cụ Loan hết run. Người cụ ấm dần và bà cụ từ từ mở mắt. Cụ không ngồi dậy được mà chỉ nhìn em và bà nội với đôi mắt biết ơn.

Xem thêm:  Tập đọc Kì diệu rừng xanh lớp 5 | Giải Tiếng Việt lớp 5 Tập 1

Bà em nói:

– Chiều, bà sẽ khỏi. Bây giờ, bà ngủ đi cho khoẻ.

Bà em kéo chăn đắp kín ngực cho bà cụ và bảo em:

– Cháu ra máy nước mang rau về. Thỉnh thoảng, bà cháu ta sẽ sang xem xét tình hình bà cụ.

Đến chiều, mưa chỉ còn tí tách. Cô Hoa, con gái bà cụ đạp xe đến. Cô rất xúc động khi biết chuyện xảy ra.

Cô nói với bà em:

– Cháu cảm ơn cô nhiều, nếu không có cô và cháu Phương thì không biết mẹ cháu sẽ ra sao!

Cô Hoa ở lại để chăm sóc mẹ.

Em thủ thỉ:

– Bà ơi! Bà tốt với cụ Loan nhỉ?

Bà vuốt tóc em cười hiền hậu:

Thương người như thể thương thân mà cháu!

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 3

Ở hiền thì được gặp hiền

Người ngay thì được Phật tiên độ trì.

Đó là hình ảnh cô bé tốt bụng trong câu chuyện cổ tích nước ngoài em đã được học. Trên truyện thật dễ thương: Miệng nói ra hoa ra ngọc. Chuyện kể rằng:

Ngày xưa, có một cô gái hiền lành tốt bụng. Cha mẹ cô đều mất sớm nên cô phải đi ở cho hai mẹ con nhà giàu nọ. Mẹ con chủ nhà thật là độc ác, chua ngoa. Họ chửi mắng cô gái đi ở tồi tệ, mặc dù cô chăm chỉ làm việc, thật thà, chất phác.

Một hôm, ra bờ suối để múc nước gánh về, cô gái gặp một cụ già rách rưới xin ngụm nước. Cô thấy thương cụ quá nên vội rửa sạch thùng rồi chạy ra ngoài xa múc nước trong, hai tay dâng thùng nước cho bà cụ uống.

Uống xong, cụ già bảo:

– Con tốt bụng lắm. Con thật đáng khen. Ta ban phép lành cho con đây. Từ nay con mở miệng nói thì ra hoa, ra ngọc. Cô gái cúi đầu cảm ơn bà cụ, lúc nhìn lên thì bà cụ đã biến mất. Cô gái vội gánh nước trở về. Đến nhà, mẹ con chủ nhà quát mắng. Cô gái chắp tay van xin:

– Con xin bà tha lỗi cho con!

Vừa nói dứt lời thì hai đóa hoa thơm ngát và hai viên ngọc lấp lánh từ trong miệng cô bay ra.

Mẹ con chủ nhà vô cùng kinh ngạc. Khi nghe cô kể lại sự việc, mụ chủ vội giục con gái ra suối lấy nước. Cô ta mang bình đi. Đến nơi, bỗng một em bé rách rưới, bẩn thỉu đến xin nước uống. Cô ta bĩu môi nói rằng:

– Cái con bé dơ bẩn này! Dễ tao đến đây múc nước cho mày uống à? Muốn uống thì tự xuống suối mà uống!

Em bé lúc đó bỗng biến thành một bà tiên. Người bà tỏa ánh sáng lấp lánh. Bà tiên bảo rằng:

– Mày xấu bụng lắm. Đáng bị trừng phạt. Từ rày, mày mở miệng ra nói thì nhả ra rắn, ra cóc vậy. Nói rồi bà tiên biến mất, cô ả ngoai ngoải về nhà.Thấy con gái về, mụ mẹ săn đón hỏi han từ cổng vào:- Thế nào hả con? Có gặp bà tiên không?

Cô ta vừa đáp:

– Mẹ ạ!

Bỗng hai con rắn và con cóc từ miệng cô bò ra thật khiếp đảm! Mụ mẹ hoảng hốt la hét:

– Trời ơi! Sao lại thế này? Con ranh ác độc kia. Hại con tao phải không? Vừa nói mụ vừa lấy cây đánh cô bé đi ở. Cô gái sợ quá chạy một mạch vào rừng xanh, oan ức và buồn tủi. Giữa lúc ấy thì hoàng tử đi săn về ngang qua đấy. Nhìn thấy cô gái khóc, hoàng tử dừng lại xuống ngựa, lại gần cô và hỏi:

– Vì sao cô khóc? Cô gái thổn thức trả lời:

– Em bị bà chủ đánh…

Hoàng tử thấy miệng cô gái hoa và ngọc bay ra, rất lấy làm lạ. Biết chuyện, hoàng tử đưa cô gái về cung, xin vua cha cho cưới nàng làm vợ. Còn ả con gái mụ chủ thì ngày càng khiếp sợ về mình. Ả đi lang thang khắp nơi, không ai dám làm bạn và hỏi chuyện với ả. Còn mẹ ả thì sống thui thủi một mình, chẳng bao lâu thì chết.

Qua câu chuyện trên em mới thấm thía một điều: “Ở hiền thì gặp lành, ở ác thì gặp dữ”. Tấm lòng nhân hậu sẽ giúp cho người có có được hạnh phúc.

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 4

Bà em thường bảo với em rằng: “ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác”. Nếu mình sống với một trái tim yêu thương và nhân hậu thì sẽ gặp được những điều may mắn, tốt đẹp trong cuộc sống. Bà cũng từng kể cho em một câu chuyện cổ tích rất thú vị về một chàng ngốc có lòng nhân hậu, hôm nay mình sẽ kể lại cho các bạn nghe nhé.

Hồi xưa, ở một ngôi làng nọ, có một chàng có tên là Ngốc, suốt ngày, Ngốc không biết làm gì mà chỉ thích với lũ trẻ con trong làng. Lũ trẻ vốn thích tính cách hiền lành của anh chàng nên cũng lấy làm vui khi được chơi với Ngốc. Nhưng vợ chàng thì không vui chút nào, thấy chồng cứ mãi khù khờ, ai bảo gì cũng làm đó, ru rú không trong nhà thì trước xóm, chị vừa thương vừa giận. Bực mình chị bèn bảo chồng mình:

– Anh cũng đã lớn rồi, lại lập gia đình nữa, không thể cứ rong chơi mãi như thế được, rồi lấy gì lo cho tương lai chúng ta?

Chàng Ngốc nghe vợ nói cũng gật gật đồng ý.

Rồi người vợ tiếp lời:

– Hay anh nghe lời em ra buôn bán. Em có chút vốn này để dành cho anh đi buôn ( người vợ lấy trong túi ra hơn chục lạng bạc trao cho anh chàng)

Dù đưa cho chàng Ngốc số tiền ấy và dặn dò kỹ chồng, nhưng nàng vẫn không mong nhiều đến chuyện chàng sẽ mang lời lãi về cho mình mà chỉ mong chàng Ngốc sẽ học được thêm nhiều bài học quý, được khôn ra chút ít là may lắm rồi.

Trên đường lên thuyền đi buôn, Ngốc nghe mọi người bàn luận chuyện buôn bán. Nào là những dự định sẽ buôn xe cộ, bán vải vóc, buôn nhà bán cửa,….Nghe thì nghe vậy chứ chàng chẳng hề gì hứng thú với chuyện buôn bán ấy. Khi thuyền cập bến chợ, mặc cho những người tất bật mua bán, chàng Ngốc thì rẽ đường đi một mình lang thang. Đi qua một con rạch nhỏ, chàng thấy một lũ trẻ đang tụm năm lại cố bắt một con rắn nước. Lúc này, chàng vội vã em can ngăn:

– Này, xin các bạn đừng giết nó, tội nghiệp nó lắm, nó cũng như chúng ta vậy, cần được sống đó.

Bọn trẻ cười hả hê, không đồng ý. Chàng Ngốc bèn bảo:

– Xin hãy bán nó lại cho tôi đi, tôi có chục đồng bạc đây.

Rồi chàng từ từ lấy bạc ra đưa cho lũ trẻ đổi rắn, chàng mang đến sông lớn thả nó ra.

Khi trở lại thuyền, ai cũng nhìn Ngốc bằng vẻ mặt khinh bỉ rồi giễu cợt:

– Hà ha, đúng là Ngốc thật mà, đi buôn mà chả có gì, thật là khổ cho vợ hắn.

Ngốc kể lại câu chuyện mình cứu rắn cho mọi người nghe, cả thuyền nghe xong bật cười ngán ngẩm. Họ vừa buồn cười vừa xót xa cho sự ngốc nghếch của anh chàng.

Về nhà, đang trong giấc ngủ thì nghe thấy ai đó gọi tên mình:

– Này, anh Ngốc, ta là Long Vương, cảm ơn nhà ngươi đã giúp ta thoát nạn. Từ nay, người sẽ được ta bạn cho sự thông minh và trí tuệ hơn người, người sẽ không còn ngốc như trước nữa. Đây là một món quà ta trao cho ngươi.

Xem thêm:  TOP 37 bài Tả trường em trước buổi học lớp 5

Khi tỉnh dậy, chàng thấy bên mình có gói quà thật, hai vợ chồng mở ra thì thấy một túi đầy những thỏi vàng sáng chói. Cuộc sống vợ chồng họ trở nên đủ đầy và sung túc. Song, dù giàu có và thông minh, chàng vẫn không quên sống nhân hậu với những loài vật xung quanh, sống nhân hậu với mọi người. Cả hai vợ chồng luôn giúp đỡ những người nghèo khổ trong làng.

Các bạn biết đấy, lòng nhân hậu luôn mang đến cho mọi người niềm vui mà loài vật sự yêu thương. Em mong rằng dù chúng ta còn là những học trò, chưa làm ra kinh tế nhưng hãy mang lòng nhân hậu của mình trao cho nhau, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 5

Chuyện kể về một người có hai cái chậu lớn để khuân nước. Một chậu bị nứt nên về đến nhà nước chỉ còn phân nửa. Chiếc chậu nguyên rất hãnh diện về sự hoàn hảo của mình, chiếc chậu nứt thì áy náy, day dứt vì nhiệm vụ không hoàn thành. Một ngày kia, chiếc chậu nứt gặp ông chủ: “Xin lỗi ông, tôi rất tiếc về khả năng của mình, tôi cảm thấy thật xấu hổ”. Người chủ chau mày, lộ vẻ không hiểu. Chiếc chậu tiếp: “Công sức ông bỏ ra nhiều mà chỉ nhận được một nửa là do lỗi của tôi”. Người chủ nói ngay: “Ngươi không có lỗi gì cả, hãy chú ý đến những luống cải sát rào”. Quả đúng là nhừng luông cải xanh mướt đang mơn mỏn hứng lấy những ánh nắng mai rực rỡ bên bờ rào. Chiếc chậu nứt thấy vui vẻ một lúc nhưng khi về đến nhà vẫn chỉ còn phân nửa nước. Nó nói nhỏ: “Tôi xin lỗi ông chủ”. Người chủ nói: “Ngươi không thấy cải chỉ trổ trên bờ rào, phía của ngươi thôi sao? Ta đã tận dụng vết nứt của ngươi và đã gieo những hạt giống phía bên ngươi. Ngươi đã tưới tắm cho chúng. Ta cắt những lá cải đó để làm thức ăn, mang ra chợ bán. Nếu không có ngươi, gia đình ta không có bữa ăn ngon thế này đâu”.

Câu chuyện giúp ta hiểu rằng làm người bao dung, nhân hậu luôn được đền đáp xứng đáng.

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 6

Hiện nay, ở miền Trung đang có lũ lụt rất lớn đã cướp mất của cải và đất hoa màu. Để chia sẻ với những người dân miền Trung, sau đây, em xin kể một câu chuyện nói về điều đó. Câu chuyện như sau:

Một buổi tối, khi hai mẹ con đang xem ti vi thì cái Hoa thốt lên:

– Mẹ ơi, miền Trung khổ thật, mẹ nhỉ!

– Ừ, con có biết rằng bây giờ, miền Trung đang chịu đựng một thiệt thòi rất lớn không?

– Con biết chứ. À, mẹ ơi! Ngày mai, mẹ cho con ăn cơm rang nhé, con không ăn phở nữa đâu. Con dành tiền cho người dân miền Trung cơ!

– Thôi, con thích ăn phở thì cứ ăn đi, còn con thích ủng hộ bao nhiêu thì mẹ cho.

Nhưng cái Hoa vẫn một mực không chịu:

– Con thích tự mình ủng hộ chứ không phải mẹ cho tiền như thế đâu!

Hình như câu nói đó đã làm mẹ nó phải động lòng.

Bỗng mẹ ôm chầm lấy cái Hoa, nói:

– Ôi,con gái của mẹ có trái tim nhân hậu quá! Thôi, được rồi, con muốn thế nào thì mẹ sẽ chiều.

Cái Hoa tươi cười:

– Con cảm ơn mẹ ạ!

Câu chuyện nhỏ ở trên có làm trái tim bạn,suy nghĩ của bạn ngân rung lên không, dẫu là rất khẽ thôi?

Khi xem ti vi, đọc báo, khi nhìn thấy cảnh miền Trung phải chống chọi với lũ, hẳn ai cũng quặn lòng đau xót. Nhưng sao ở chỗ này, chỗ kia vẫn có những đồng tiền bị tiêu xài phung phí. Hãy một lần lắng nghe trái tim ta để chia sẻ thêm một chút nữa, để ta được trong sáng, đẹp đẽ với tuổi thơ, cái tuổi thơ mà ai cũng đáng có được.

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 7

Lòng nhân hậu là vô cùng đáng quý trọng cuộc sống mỗi người. Nó không chỉ giúp bản thân ta trở nên lương thiện và giàu có trong tâm hồn mà còn nhận được sự yêu quý, tôn trọng từ người khác. Em từng đọc trên báo một câu chuyện về vị bác sĩ có lòng nhân hậu, hôm nay em sẽ kể lại cho cô và các bạn trong lớp nghe ạ.

Đó là câu chuyện về vị bác sĩ Trần Quốc Khánh, năm nay bác ấy đã 36 tuổi. Bác Khánh sinh ra tại vùng quê nghèo của tỉnh Nghệ An, nhờ tinh thần ham học và chăm chỉ mà bác tốt nghiệp trường đại học Y Hà Nội, chuyên ngành bác sĩ đa khoa. Hiện này, Bác đang công tác tại một bệnh viện của Hà Nội.

Hiểu được sức khỏe rất quan trọng với mỗi người cũng như giúp người dân nâng cao ý thức bảo vệ sức khoẻ bản thân mình, bác sĩ khách thường xuyên phát trực tiếp trên mạng xã hội Facebook về các vấn đề và những lời khuyên bổ ích về cột sống cho người bệnh. Bác ấy luôn mong chờ những người thợ xe ôm, cô bán cá hay bác nông dân, nếu có cơ hội có thể lắng nghe được mình tư vấn để họ hiểu hơn về bệnh tình của mình (nếu có).

Để ủng hộ và hỗ trợ những người dân nghèo trên quê nội của mình, bác sĩ Khánh đã tổ chức một đêm nhạc thiện nguyện mang tên “Quỹ đầu tư phẫu thuật cho bệnh nhân nghèo”. Đêm nhạc đã vận động được hơn một tỉ đồng, hỗ trợ chi phí phẫu thuật chữa bệnh cho hơn 10 trường hợp khó khăn.

Ngoài ra, bác sĩ Khánh còn vận động mọi người quyên góp quần áo, sách vở để gửi tặng những người nghèo ở Yên Bái, Hà Tĩnh. Những nghĩa cử cao đẹp đó là nguồn động viên về tinh thần và vật chất lớn lao mà bác sĩ đã dành cho mọi người. Bác bảo rằng :” Tôi còn nhiều kế hoạch sắp tới cho những bệnh nhân quanh mình. Với tôi, sống là cho đi”, có lẽ bằng trái tim nhân hậu của một người lương y, bác sĩ đã dành tất cả sự tận tâm và nhiệt huyết của mình cho tất cả mọi người.

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 8

Một trong những vẻ đẹp về nhân cách của con người đó là vẻ đẹp của một trái tim nhân hậu. Và có lẽ, sống trong cuộc đời này, trái tim nhân hậu là điều cần thiết trong mỗi con người. Mình từng nghe một câu chuyện cảm động về trái tim nhân hậu của người mẹ, hôm nay mình sẽ kể lại cho các bạn nghe câu chuyện đó.

Đó là Nam, một cậu học sinh năm đó lên 9 tuổi. Cuối kỳ học, cô giáo phát giấy mời phụ huynh lên họp để sơ kết lại tình hình lớp học trong học kỳ vừa qua. Nam rất sợ rằng mẹ sẽ nhận lời mời đó đến lớp họp, cậu ấy sợ không phải vì kết quả học tập yếu bởi cậu luôn là học sinh chăm ngoan, học giỏi của lớp, mà cậu ấy sợ vì lo lắng rằng bạn bè và cô giáo chủ nhiệm sẽ nhìn thấy mẹ, bởi từ trước em nay họ chưa từng nhìn thấy mẹ Nam bao giờ.

Xem thêm:  40+ bài văn Hãy tả một con vật mà em yêu thích ngắn, đặc sắc

Và rồi, rốt cuộc cái ngày ấy cũng đã đến, cậu cùng mẹ đến lớp và lòng cậu thấy xấu hổ vô cùng. Bạn biết không, Nam đã xấu hổ vì vết sẹo rất lớn che gần hết nửa khuôn mặt vốn xinh đẹp và hiền lành của mẹ cậu ý. Chưa bao giờ Nam hỏi tại sao mẹ lại có vết sẹo ấy nhưng trong cậu luôn mặc cảm về nó như một điều gì đó không tốt đẹp đối với cậu và cả mẹ cậu. Song, trái ngược lại với những gì cậu lo lắng và xấu hổ, mọi người trong buổi họp đều cảm nhận được vẻ đẹp tự nhiên và dịu dàng, phúc hậu tỏa ra từ khuôn mặt của người mẹ. Còn Nam, cậu ấy cứ nép vào một góc của lớp để che dấu đi sự xấu hổ của mình, khi đang nép thì cậu nghe được cuộc trò chuyện giữa cô giáo với mẹ:

– Vết sẹo trên mặt khá lớn chị nhỉ, làm sao mà chị bị như vậy ạ? Cô giáo hỏi người mẹ bằng một sự chân thành.

Mẹ Nam trả lời:

– Như thế này cô ạ, năm đó con em còn bé, cu cậu ở trong phòng thì không biết nghịch gì mà lửa bốc lên cao. Vừa hét lên cầu cứu bà con vừa chạy vào thì thấy cái thanh xà trên mái đang rơi xuống, lúc này sợ hãi quá nhưng vì lo cho con nên em lấy người ra đỡ thành xà kẻo nó rơi xuống chỗ con ngồi. Lúc đó, em ngất xỉu luôn vì không biết gì, khi tỉnh lại được mọi người kể có bộ đội cứu hoả em giúp hai mẹ con thoát khỏi đống lửa.

Rồi người mẹ đưa tay lên chạm vào vết sẹo trên má ấy, dịu dàng bảo:

– Vết sẹo này gắn bó với em từ lúc ấy đến giờ cô ạ, không chữa được nó đâu. Nhưng em cũng chẳng bao giờ hối tiếc về những điều mình đã làm hôm đó.

Khi nghe đến đây, Nam xúc động vô cùng, mẹ vị tha và hy sinh vì cậu quá nhiều. Bấy lâu nay, cậu chỉ biết đến cảm giác của mình mà không hề để tâm nhiều đến những điều mà mẹ đã trải qua. Cậu bé ấy đã chạy đến ôm lấy mẹ, nước mắt lưng tròng trong hạnh phúc. Cậu nắm chặt lấy bàn tay của mẹ suốt buổi họp hôm ấy.

Bạn biết không, khi mình nghe câu chuyện này, mình lại càng thương mẹ mình hơn. Và mình càng hiểu được rằng, mọi người mẹ trên đời này đều tuyệt vời như thế. Họ đã dành tất cả sự yêu thương và những điều đẹp đẽ nhất cho con của mình.

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 9

Em có dịp đọc rất nhiều truyện ngắn khá hay nhân lúc rỗi. Em ấn tượng nhất là truyện Cái chậu nứt. Truyện đề cao tấm lòng nhân hậu của con người, kể cả đối với đồ vật.

Chuyện kể về một người có hai cái chậu lớn để khuân nước. Một chậu bị nứt nên về đến nhà nước chỉ còn phân nửa. Chiếc chậu nguyên rất hãnh diện về sự hoàn hảo của mình, chiếc chậu nứt thì áy náy, day dứt vì nhiệm vụ không hoàn thành. Một ngày kia, chiếc chậu nứt gặp ông chủ: “Xin lỗi ông, tôi rất tiếc về khả năng của mình, tôi cảm thấy thật xấu hổ”. Người chủ chau mày, lộ vẻ không hiểu. Chiếc chậu tiếp: “Công sức ông bỏ ra nhiều mà chỉ nhận được một nửa là do lỗi của tôi”. Người chủ nói ngay: “Ngươi không có lỗi gì cả, hãy chú ý đến những luống cải sát rào”. Quả đúng là nhừng luông cải xanh mướt đang mơn mỏn hứng lấy những ánh nắng mai rực rỡ bên bờ rào. Chiếc chậu nứt thấy vui vẻ một lúc nhưng khi về đến nhà vẫn chỉ còn phân nửa nước. Nó nói nhỏ: “Tôi xin lỗi ông chủ”. Người chủ nói: “Ngươi không thấy cải chỉ trổ trên bờ rào, phía của ngươi thôi sao? Ta đã tận dụng vết nứt của ngươi và đã gieo những hạt giống phía bên ngươi. Ngươi đã tưới tắm cho chúng. Ta cắt những lá cải đó để làm thức ăn, mang ra chợ bán. Nếu không có ngươi, gia đình ta không có bữa ăn ngon thế này đâu”.

Qua câu chuyện này giúp chúng ta hiểu rằng làm người bao dung, nhân hậu luôn được đền đáp xứng đáng.

Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu – mẫu 10

Trong cuộc sống, chúng ta vẫn thường được nghe những câu ca dao tục ngữ mà ông cha đã dạy: “Thương người như thể thương thân”. Tấm lòng nhân hậu luôn luôn đáng quý và đáng trân trọng em đã đọc và nghe nhiều trên tivi hay sách báo. Nhưng mới năm trước em đã gặp một người có tấm lòng nhân hậu, một người bạn mới chỉ bằng tuổi của em. Em kể lại cho mọi người cùng nghe nhé.

Hôm ấy là một ngày gần cuối năm học, trời nắng oi bức của mùa hè khiến ai cũng thấy ngột ngạt và khó chịu. Ngày mùa, rơm rạ phơi đầy ngoài đường nên cái nóng bốc lên khiến chúng em đi học về ai cũng vã đầy mồ hôi. Vì nhà gần trường nên chúng em vẫn thường đi bộ đến lớp và trở về nhà sau mỗi ngày học tập. Trên đường trở về nhà, chúng em bắt gặp một bà lão ăn xin, quần áo rách tả tơi, gương mặt mệt mỏi hốc hác. Bà đang tiến đến một nhà ven đường để xin ăn thì đám bạn học sinh cá biệt của trường đi tới, một bạn kêu lên:

– Chúng mày ơi ở đây có một bà già ăn mày nhìn kinh quá đi.

Tất cả mọi ánh mắt dồn về phía bà, một đứa nói:

– Khiếp trông bà ta như quỷ ý, ghê quá, chạy thôi.

Mấy đứa khác cầm gậy đuổi bà rồi ê ê cười hả hê sung sướng. Một đứa láu cá hơn còn đẩy khiến bà suýt ngã. Bọn bạn đang cười ha hả thì bỗng cái Mai – bạn cùng lớp với tôi đi tới và quát to:

– Các bạn làm gì thế, sao các bạn lại có thể đối xử với bà cụ như vậy. Trông bà đã khổ lắm rồi. Các bạn thật quá đáng.

Một vài tiếng xì xào xung quanh, có cả người lớn đi đường nói đám bạn nhỏ vô lễ. Lũ bạn học sinh cá biệt của trường không nói gì bèn lảng đi.

Lúc đó, Mai tiến lại gần bà cụ. Bạn đỡ bà cẩn thận hỏi thăm bà lão ăn xin rồi lại gần nhà dân xin cho bà cốc nước để bà uống đỡ mệt. Mai nói:

– Bà mệt lắm phải không ạ? Sao bà lại đi ăn xin, con cháu bà đâu rồi ạ?

Bà cụ nói:

– Không phải bà đi ăn xin, bà đi cùng con cháu đến viện nhưng bị lạc mấy ngày hôm nay không liên lạc được. Bà mệt và đói quá nên đi xin tạm gì ăn rồi tìm người giúp đỡ cháu ạ.

Ánh mắt Mai trùng xuống thương bà, bạn nói:

– Không sao ạ, cháu sẽ dẫn bà về nhà ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ, rồi bố mẹ cháu sẽ đưa bà đến đồn công an nhờ họ giúp ạ.

Bà lão vui mừng khôn xiết. Mai nắm tay bà thật chặt rồi dìu bà lão về nhà, bỏ lại phía sau ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. Tôi nhìn theo nghĩ ngợi và cảm mến tấm lòng nhân hậu của bạn ấy vô cùng.

Các bài văn mẫu và văn hay lớp 4 khác:

  • Top 50 Kể câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-drây-ca
  • Top 50 Kể lại câu chuyện Vua tàu thủy
  • Top 50 Viết thư kể về tình hình học tập của lớp em
  • Top 50 Kể câu chuyện về một đức tính tốt của con người
  • Top 50 Kể câu chuyện về tính trung thực
  • Top 50 Kể một câu chuyện về sự đoàn kết, thương yêu bạn bè
  • Top 50 Viết thư cho bạn kể về tình hình trường, lớp em
  • Top 50 Viết thư cho bạn kể về tình hình học tập của em
  • Top 50 Viết thư cho Cô giáo cũ nhân ngày 20/11
  • Top 50 Viết thư cho người thân kể về mơ ước của em

Xem thêm các loạt bài để học tốt Tiếng Việt 4 hay khác:

  • Soạn Tiếng Việt lớp 4
  • Giải Vở bài tập Tiếng Việt lớp 4
  • Top 20 Đề thi Tiếng Việt lớp 4 có đáp án

Mua hàng giảm giá Shopee Mã code

  • XMen For Boss chỉ 60k/chai
  • SRM Simple tặng tẩy trang 50k
  • Combo Dầu Gội, Dầu Xả TRESEMME 80k