Bài thơ Ông đồ

Photo of author

By THPT An Giang

Qua bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên, chúng ta có thể tìm hiểu về cuộc sống đáng thương của “ông đồ” cũng như sự tiếc nhớ cảnh xưa của những người trước đây. Bài thơ này đã được tổ chức trong chương trình Ngữ Văn lớp 8 và chúng ta sẽ cùng điểm qua nội dung nổi bật của nó.

Ông đồ: Những người dạy chữ Nho trong quá khứ

Trong quá khứ, ông đồ là những người dạy học chữ Nho. Mỗi dịp Tết đến, họ thường được thuê viết chữ, câu đối để trang trí trong nhà. Nhưng từ khi chế độ thi cử bị bãi bỏ, chữ Nho không còn được coi trọng nữa và ngày Tết không ai còn chơi chữ nữa. Vì vậy, ông đồ bị bỏ quên và mất đi công việc của mình.

Hình ảnh ông đồ trong bài thơ

Bài thơ khởi đầu bằng hình ảnh của ông đồ trong quá khứ. Họ hiện diện trên phố với hoa đào và viết chữ bằng mực tàu giấy đỏ. Những câu đối của ông đồ được coi như người biểu diễn thư pháp, “Hoa tay thảo những nét/Như phượng múa, rồng bay”, khiến mọi người ngưỡng mộ tài năng của ông. Đó là một thời quá khứ rực rỡ.

Xem thêm:  Bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ

Hình ảnh ông đồ trong hiện tại

Trái ngược với quá khứ, hiện tại mỗi năm một vắng ông đồ. Người thuê viết đã mất tích. Giấy đỏ đã không còn được sử dụng và mực đọng trong nghiên sầu. Ông đồ vẫn ngồi đấy, qua đường không ai hay. Lá vàng rơi trên giấy, ngoài trời mưa bụi bay. Mọi thứ xung quanh ông đồ trở nên cô đơn và lạnh lẽo.

Niềm tiếc nhớ và câu hỏi tồn tại

Năm nay đào lại nở nhưng không thấy ông đồ xưa. Những người mua năm cũ, hồn ở đâu bây giờ? Đây là những câu hỏi tu từ trong bài thơ, phản ánh sự buồn bã và nuối tiếc. Nhà thơ muốn thể hiện sự xót xa trước hoàn cảnh của ông đồ và niềm tiếc nhớ cảnh xưa của những người trước đây.

Với thể thơ ngũ ngôn bình dị mà cô đọng, giọng thơ giàu cảm xúc, ông Đình Liên đã thể hiện tình cảnh đáng thương của “ông đồ” qua đó toát lên niềm cảm thương chân thành trước một lớp người đang tàn tạ và nỗi tiếc nhớ cảnh xưa của nhà thơ.

Đọc thêm các bài viết và thông tin liên quan tại THPT An Giang.