50+ mẫu Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách | Văn mẫu lớp 9

Photo of author

By THPT An Giang

Chào mừng bạn đến với blog chia sẻ Trường THPT An Giang trong bài viết về ” Kể lại kỉ niệm về thăm trường cũ “. Chúng tôi sẽ cung cấp và chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức dành cho bạn.

Tổng hợp 50+ mẫu Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách hay, chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh lớp 9 trên cả nước giúp học sinh lớp 9 có thêm tài liệu tham khảo từ đó biết cách viết Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách dễ dàng hơn.

Đề bài: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Dàn ý Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách

1. Mở bài: giới thiệu 20 năm sau về thăm trường

Thấm thoát đã 20 năm trôi đi, bao nhiêu kỉ niềm, bao buồn vui tuổi học trò đã chon sâu trong tiềm thức. kỉ niệm thời học sinh của tôi bao nhiêu buồn vui đều gắn với thời học sinh. Nay có dịp quay lại trường cũ thăm thầy cô, bạn bè, tôi hết sức vui mừng và phấn khởi.

2. Thân bài:

– Giới thiệu dịp về thăm lại trường sau 20 năm:

+ Nhân kỉ niệm 40 năm thành lập trường

+ Tôi về thăm trường cùng bạn bè cũ

+ Tôi rất háo hức va hồi hộp dể thăm lại trường cũ

– Sau 20 năm về thăm lại trường: cơ sở vật chất và kĩ thuật của trường sau 20 năm

+ Trường được sơn sửa lại rất mới

+ Trường xây thêm khu nhà xe, khu thư viện và thực hành, khu bam giám hiệu,….

+ Trường nay rất khang trang và sạch đẹp

+ Sân trường được đổ bê tông chứ không là nến đất như lúc trước

+ Sân trường trồng rất nhiều hoa và cây cối

+ Phong học rất sạch sẽ và tiện nghi

+ Phòng học có tivi, máy chiếu, máy quạt, dụng cụ đầy đủ,….

+ Bàn ghế thay bàn inox chứ không phải bàn gỗ như lúc xưa

+ Bảng nay sử dụng bản máy chiếu chứ không còn sử dụng bảng đen phấn trắng

– Cảm nhận của em về sự thay đổi của trường qua 20 năm

+ Trường học nay càng tiện nghi

+ Học sinh được quan tâm và tôn trọng

+ Thầy cô rất tận tình

+ Tôi bất ngờ với sự đổi mới của trường sau 20 năm

3. Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về 20 năm sau về thăm trường

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 1

Vào một ngày hè tháng 8, tập thể lớp cấp hai của tôi tổ chức buổi giao lưu gặp mặt sau 20 năm ra trường. Trong buổi gặp mặt ấy chúng tôi đã cùng nhau trở về thăm lại mái trường cấp hai ngày xưa, sau hai mươi năm quả thực ngôi trường đã khác xưa rất nhiều, nằm ngoài những dự đoán và tưởng tượng của tôi.

Trường của tôi ngày xưa không được đẹp như bây giờ, chẳng có cổng to và đẹp cũng chẳng có tường bao quây kín xung quanh như hiện nay. Khi chúng tôi đang đứng trước cổng chụp ảnh làm kỉ niệm thì bác bảo vệ lại mở cổng cho chúng tôi vào trong thăm trường. Bác nói “Lâu lắm mới về thăm trường mà chỉ đứng ở ngoài thì phí lắm”, chúng tôi cảm ơn bác biết bao vì có được vào trong tôi mới cảm nhận được hết sự đổi thay của ngôi trường.

Sân trường bê tông ngày xưa nay đã được lát gạch đỏ sạch đẹp, những bồn hoa trước ban công rực rỡ màu sắc. Chúng tôi cùng đi thăm lại lớp học xưa của mình, mọi thứ đều mới từ chiếc bảng đến bàn ghế, chẳng còn gì của 20 năm trước, chỉ còn chúng tôi ngồi lại chỗ của nhau rồi lại nói chuyện như hồi còn đi học, khoảnh khắc ấy thật quý giá biết bao.

Chúng tôi may mắn gặp được một số thầy cô lên trường gặp học sinh, những thầy cô ngày xưa dạy tôi nay đã có tuổi, người đã về hưu. Thầy cô vẫn quan tâm học sinh như ngày nào, vẫn còn nhớ tính cách của từng đứa, tình nghĩa thầy trò thật thiêng liêng sâu sắc.

Chúng tôi ra về mang theo niềm vui vì đã được sống lại với những năm tháng tuổi hồng, những cảm xúc khó quên ấy dù có thật nhiều tiền cũng không thể nào mua được.

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 2

Đúng là thời gian trôi qua chẳng chờ đợi ai bao giờ, mới ngày nào còn là một học sinh lớp 7 ngây ngô, bỡ ngỡ, hồn nhiên trong sáng, ấy vậy mà sau 20 năm đã trở thành một người trưởng thành tất bật với bao bộn bề của cuộc sống. Tôi tìm về mái trường xưa đúng dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường, bao cảm xúc ùa về như một làn gió mát thổi qua tâm hồn tôi.

Mái trường Minh Khai đã có nhiều đổi thay khác xưa so với ngôi trường cách đây 20 năm, mọi thứ được nâng cấp, sửa sang, mở rộng và kiến thiết đẹp hơn xưa rất nhiều. Đứng trước sân trường tôi nhìn cánh cổng to cao biển tên đẹp đẽ nhớ về cánh cổng bé hẹp mỗi giờ tan học chen nhau đi qua rồi chợt mỉm cười. Chỉ còn những bóng cây xà cừ đã trở thành cây cổ thụ bao bọc ôm trọn cả sân trường, ngày trước những gốc cây chỉ chưa bằng một vòng tay mà giờ phải hai người ôm mới hết.

Các dãy nhà được sơn sửa khang trang, sạch đẹp như vừa mới xây, và có thêm cả phòng thí nghiệm, phòng thực hành, trình chiếu. Dịp kỉ niệm 50 năm thành lập trường được tổ chức rất hoành tráng, cờ hoa và bóng bay rực rỡ khắp trường, mọi học sinh đều tụ hội về như một lời tri ân với mái trường đã rèn giũa chính mình nên người.

Gặp lại bạn bè tôi rất vui, ai cũng đều đã thành đạt, công việc ổn định, nhiều bạn đã lập gia đình và mang cả con đi trông rất hạnh phúc. Những thầy cô sau 20 năm gặp lại đã già đi trông thấy, đặc biệt cô giáo chủ nhiệm lớp 9 vẫn nhớ tôi, còn hỏi tình hình công việc hiện nay.

Chuyến về thăm trường xưa đã mang lại cho tôi nhiều cảm xúc, tôi như được sống lại những năm tháng học trò với những trang sách, bài thi. Thời gian có trôi đi nhưng những gì là kỉ niệm của tôi dưới mái trường này sẽ mãi mãi còn ở lại.

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 3

Trang Chi thân mến!

Nhận được lá thư nhỏ của mình, hẳn cậu phải ngạc nhiên lắm. Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau mà. Nhân dịp 35 năm thành lập trường, lớp 9B của chúng mình đã về thăm lại Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng thân yêu. Tiếc quá, vì bận mà cậu lại không về được. Ngày hôm ấy rất vui, có cảm giác như mình được trở lại những ngày thơ ấu. Mình muốn chia sẻ với cậu những cảm giác hạnh phúc, xúc động khi gặp lại bạn bè, thầy cô cũ.

Chúng ta chia tay trường cũng đã 20 năm. Hôm nhận được thông báo về việc họp lớp nhân ngày thành lập trường, mình rất vui. Sáng hôm đó, mình dậy thật sớm. Cảm giác nôn nao, hồi hộp, bâng khuâng. Dường như mình đang đợi cậu qua cùng đi học. Ngày ấy thật thú vị biết bao. Mình đến trường trên con đường cũ mà ngày xưa hai chúng mình thường đi.

Con đường đã thay đổi nhiều, rộng lớn hơn, có vỉa hè, cây xanh, nhà mọc san sát. Đâu rồi cái con đường đất nhỏ bé, mỗi sáng râm ran tiếng chim hót trên cây? Con mương nhỏ chạy dọc theo cánh đồng thoang thoảng mùi lúa chín. Còn nhớ, có hôm cậu đèo mình đi học, trời mưa, đường trơn tuột, cậu chệnh choạng rồi lao xuống mương. Hai đứa lấm lem mà vẫn cười toe toét. Mình cố tìm mãi cái nơi chúng mình bị ngã nhưng chẳng thấy đâu. Mọi thứ đã bị xoá nhoà bởi thời gian, bởi sự xây dựng đổi mới quê hương.

Cánh cổng THCS Trường Nguyễn Huy Tưởng đã hiện ra trước mắt. Không còn là cánh cổng hình cuốn sách nhỏ như ngày xưa nữa, Chi ạ. Đó là cánh cổng tự động đóng, mở với hàng chữ điện tử: “Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng”. Bước vào trong trường, mình không thể tin nổi đây là ngôi trường chúng ta đã từng học.

Nhà thể chất ngày xưa nhỏ xinh là thế mà bây giờ đầy đủ tiện nghi, bề thế như một nhà thi đấu nhỏ. Các dãy nhà ba tầng vẫn được xếp theo hình chữ U quen thuộc nhưng được sơn màu trắng, cửa kính sáng loáng. Vườn sinh địa giống như một công viên với thảm cỏ xanh mát rượi. Lễ đài thẳng ngay với cổng trường, rợp bóng cờ hoa. Các em học sinh ngồi xếp hàng ngay ngắn chờ đón buổi lễ trang trọng.

Xem thêm:  Từ đơn là gì? Các bài tập có lời giải về từ đơn - HOCMAI

Mình đang thơ thẩn dưới sân trường thì nghe có tiếng gọi phía sau. Mình quay lại, thì ra là Cẩm Tú. Chi còn nhớ Tú không? Nhìn Tú khác quá. Ngày xưa nó lênh khênh, nghịch ngợm, ương bướng, thế mà giờ trông cao ráo, xinh xắn, dịu dàng. Hỏi ra mới biết nó làm người mẫu ảnh cho tạp chí nổi tiếng. Tú dẫn mình lên phòng hội đồng. Hầu như cả lớp mình có mặt. Nhìn ai cũng chững chạc. Lớn hết rồi mà. Chẳng còn đâu cái tuổi ngây thơ cùng nhau chơi bịt mắt bắt dê nữa.

Mọi người gặp nhau, tay bắt mặt mừng. Dù thời gian có làm mỗi khuôn mặt thay đổi nhưng mình vẫn nhận ra từng người. Cậu còn nhớ Tuấn Anh không? Nhờ cái mồm lẻo mép mà cậu ấy lấy được một cô vợ xinh đáo để. Tuấn Anh giờ mở một công ti thương mại. Nghe nói làm ăn phát đạt lắm.

Còn Phương Thảo ngày xưa cứ mơ được làm ở Bộ Ngoại giao giờ đã là Vụ trưởng rồi đó. Chi còn nhớ Cao Cường và Mai Trang chứ? Hai bạn ngồi bàn trên, suốt ngày cứ như mặt trăng với mặt trời thế mà giờ đã nên duyên vợ chồng. Chúng có hai đứa con gái xinh ơi là xinh. Bọn mình ngồi bên nhau ôn lại bao kỉ niệm xưa cũ. Ngày trước bọn mình cứ mong mau lớn để không phải đi học, vậy mà giờ đây mình lại thấy tiếc nuối. Giá như chúng mình không phải lớn, cứ ở bên nhau như ngày xưa, không phải lo nghĩ gì cả.

Thầy cô của chúng mình cũng về thăm trường đấy. Thầy cô nào đầu cũng bạc trắng, vầng trán đã có thêm nhiều nếp nhăn. Cô Hương của chúng mình không thay đổi mấy. Giọng cô vẫn mềm mại, truyền cảm. Nhớ hồi học lớp 9, cô thường hay quở trách lớp khiến ai cũng tức. Giờ nghĩ lại thấy mình thật trẻ con. Mọi lời nói của cô đều có ích cho chung ta, đó là điều hay lẽ phải ta cần ghi nhớ suốt đời.

Tiếng trống vang lên. Mọi người xuống sân trường tập trung. Buổi lễ diễn ra thật nghiêm trang. Mỗi học sinh cũ đều thấy vinh dự, tự hào về trường của mình. Khi bài quốc ca, đội ca vang lên, chúng mình hát thật to, hát như chưa bao giờ được hát. Thầy Vương Anh Hạnh bước lên bục đọc diễn văn. Giờ thầy đã là hiệu trưởng rồi. Thầy nói về lịch sử của trường, truyền thống mà nhà trường đã đạt được trong những năm qua, đồng thời đón nhận bằng khen và Huân chương Lao động của Chính phủ.

Buổi lễ kết thúc, chúng mình cùng nhau đi tham quan các phòng học. Phòng nào cũng có hệ thống đèn, quạt hiện đại. Lại có cả tủ sách chuyên dụng cho các môn học, tranh ảnh minh hoạ, máy phóng, ti vi,…

Thật vui, thật hạnh phúc vì được về thăm trường xưa. Nhưng giờ phút bên nhau thật ngắn ngủi. Rồi cũng đến lúc mọi người phải chia tay nhau, trở lại nhịp sống bận rộn hằng ngày. Quyến luyến không muốn chia tay, lớp 9B chúng mình hẹn nhau năm sau sẽ lại họp lớp. Mong rằng sẽ có cậu để 45 gương mặt thân yêu sẽ lại được cùng bên nhau, cùng hạnh phúc.

Thư đã dài rồi, mình phải dừng bút thôi. Chúc cậu khoẻ mạnh, gia đình đầm ấm, làm ăn phát đạt nhé. Mình rất nhớ cậu. Mong hai đứa mình sớm gặp lại nhau.

Bạn thân của Chi

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 4

Hè vừa rồi, nhân về thăm quê mình có ghé thăm trường cũ. Sau 20 năm, mái trường xưa đã có rất nhiều thay đổi. Mình muốn viết thư cho bạn ngay, vừa để hỏi thăm sức khoẻ của gia đình bạn vừa muốn tâm sự cùng bạn những chuyện ngày xưa.

Đó là vào một buổi chiều muộn, không gian làng quê yên ả, thanh bình đến kỳ lạ. Mình bước trên con đường làng, vẫn là con đường ngày xưa có nhiều hoa và cỏ nhưng cảm giác của mình thật lạ: hồi hộp, xao xuyến như cô học trò nhỏ ngày nào mỗi sớm mai đến lớp. Từ xa mình đã trông thấy trường: nhà cao tầng, lợp ngói đỏ, nổi bật trên nền trời ngày hè xanh trong.

Bước những bước chân chậm rãi đến gần ngôi trường xưa yêu dấu, mình cảm nhận rõ ràng cảm giác thân quen gần gũi khi nhìn thấy tấm biển: “Trường THCS Tây Hưng”. Khuyên còn nhớ lời cô đã nói: “Bước qua cánh cổng này là một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra”. Đúng là như vậy. Ngôi trường của chúng ta giờ đã thay đổi khá nhiều:to đẹp hơn, khang trang hơn, có tường bao, vườn thực vật và rất nhiều cây cảnh. Chỉ có những hàng cây trên sân trường là vẫn thế:xanh biếc đến nao lòng.

Cuối sân trường, hàng phượng vĩ vẫn nở hoa đỏ rực như mùa thi chỉ vừa mới qua thôi…Mình bước chầm chậm lên hành lang tầng hai, giật mình khi trông thấy bác La bảo vệ. Có lẽ nhìn cái vẻ bần thần của mình bác ấy cũng đoán ra là học sinh cũ về thăm trường nên chỉ cười mà không hỏi gì cả. Lòng bồi hồi bước đến bên lớp cũ, nhìn qua cửa sổ, cảm thấy mình vẫn là cô học trò nhỏ ngày nào.

Trong “ngôi nhà chung” ấm cúng này, bốn mươi thành viên của lớp đã học tập, vui chơi, cùng chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn, những tâm tư tình cảm của tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Những dãy bàn, những giờ học hăng say, dường như còn thoảng đâu đây cả lời cô giáo giảng… Sơn Ca còn nhớ chỗ ngồi của bọn mình ngày xưa không? Bàn thứ hai, bên trái, chỗ ngồi đã gắn bó với chúng mình trong suốt cả năm học lớp 9.

Có lần cô giáo cho làm bài tập, cả lớp cắm cúi làm còn An cúi mặt xuống bàn làm một giấc. Thấy An ngủ ngon lành quá, mình vẽ lên mũi cậu ấy một chấm tròn to nhìn y như mũi con mèo. Một lát cô giáo trông thấy, gọi An đứng dậy. Nhìn An, cô giáo bật cười còn cả lớp được một phen nghiêng ngả.

Ngày ấy chúng mình quí nhất cô Phương. Với cả lớp, cô như người chị cả, vừa nghiêm nghị vừa gần gụi, yêu thương. Giọng cô nhỏ và trong, những bài cô dạy, những câu chuyện cô kể dường như bao giờ cũng hấp dẫn hơn nhiều lần…Tất cả như vừa mới đây thôi, vẫn vẹn nguyên trong ký ức, giờ ào ạt ùa về khiến nỗi nhớ trở nên cồn cào, cháy bỏng. Gió chiều mát dịu, mang theo cả vị mặn mòi của biển khiến mái trường quê thêm thân thuộc biết bao!

Mỗi chúng ta giờ đều đã khôn lớn trưởng thành. Những ước mơ xưa giờ đã thành hiện thực. Nỗi lo toan của cuộc sống khiến ta đôi lúc lãng quên nhiều thứ. Chỉ riêng ở nơi này, những kỷ niệm của chúng mình vẫn chờ đợi những học trò xưa…

Chiều muộn, mình trở về. Đã bước chân ra khỏi ngôi trường lưu giữ những tháng năm học trò hồn nhiên và đẹp như một câu chuyện cổ tích mà thấy lòng mình vẫn xao xuyến bâng khuâng…

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 5

Cuộc sống đầy biến động. Những học sinh trường tôi đã chia tay nhau tại mái trường Thuận Thành yêu dấu này. Kể từ ngày đó, một phần do bận việc cơ quan, phần khác là công việc gia đình nên tôi chưa có dịp về thăm trường, thăm thầy, thăm cô. Hôm ấy, nhân chuyến đi công tác về Thuận Thành, tôi xin phép cơ quan nghỉ ba ngày để có dịp thăm lại trường xưa, bạn cũ. Đi cùng tôi còn có mấy đồng nghiệp trong toà soạn. Đó là chuyến đi đầy xúc động của tôi trong suốt những năm công tác ở Hà Nội.

Bánh xe lăn đều và nhanh trên con đường quen thuộc. Chỉ còn khoảng năm phút nữa là chúng tôi tới trường. Lòng tôi cứ bồn chồn rạo rực. Xe dừng lại ngay trước cổng trường. Cảnh trường khác xưa nhiều quá, tôi gần như không thể nhận ra. Thế là đã hai mươi năm kể từ khi chia tay, giờ tôi mới được trở lại đây – nơi tôi đã từng có những kỉ niệm êm đẹp.

Cổng trường này, nơi lũ học trò chúng tôi vẫn đứng đợi nhau. Tôi ngó nghiêng như ngóng chờ một điều gì đó… áp mặt vào những thanh sắt của cánh cổng trường, tôi nhìn xa xăm… vẫn màu áo xanh hoà bình. Những học sinh đang vui vẻ nô đùa hồn nhiên trong sân trường làm tôi nhớ quá những lần đá cầu, nhảy dây, trốn tìm… cùng các bạn.

Nước mắt tôi ứa ra, họng tôi tắc nghẹn như có cái gì chặn ngang. Tôi không thể kìm nổi xúc động này. “Thầy cô ơi”, tiếng gọi sao mà thân thương quá! Mong tìm lại những kỉ niệm ngày xưa, tôi bước vào. Hàng vú sữa đã được thay bằng hàng phượng vĩ nhưng tôi vẫn ngửi thấy đâu đó mùi hương quen thuộc.

Xem thêm:  Viết đoạn văn về tình yêu thương ngắn gọn, siêu hay, điểm cao

Hè đến, phượng nở đỏ rực cả một góc trời. Ve kêu râm ran ve… ve…. Tiếng ve gọi hè, gọi cả những hồi ức ấu thơ đẹp đẽ. Tôi đi dạo một vòng quanh trường như “dạo” lại những bài hát mà chúng tôi đã từng hát khi còn học dưới mái trường này. Tôi lẩm bẩm: Hàng ghế đá, xanh hàng cây góc sân trường, bạn thân hỡi…. Tôi dừng lại, không hát nữa, nói đúng hơn là tôi không hát nổi.

Tôi ghé lại chỗ hàng liễu xanh rì – đó là nơi tôi và các thầy, cô cùng các bạn chụp bức hình cuối cùng. “Bức ảnh” – tôi nghĩ trong đầu. Và chạy lẹ về phía ô tô. Tôi bới tung cái va li, tìm kiếm bức ảnh.

Đây rồi! -Mắt tôi sáng lên vui vẻ. Tay tôi lướt trên bức ảnh, lướt qua từng khuôn mặt, nụ cười của thầy cô và các bạn. Nước mắt tôi rơi trên tấm ảnh, cảnh vật xung quanh nhoà đi trước mắt tôi.

Tôi chạy vào văn phòng, chẳng có ai ngoài bác Hiền – bác bảo vệ mà lũ học sinh chúng tôi ngày xưa rất kính trọng và tin tưởng. Bác quý học sinh như con của mình. Bác đã già nhưng vẫn vui tính và nhanh nhẹn như ngày xưa. Hồi đó, bố mẹ gửi tôi lên học và nhờ bác lo cơm nước cho tôi. Hàng ngày, tôi nhổ tóc sâu cho bác, hai bác cháu nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trong hai năm học ở trường, bác đã cho tôi không ít những lời khuyên bổ ích và đúng đắn. Tội tiến lại gần chỗ bác:

Bác… bác Hiền ơi…!.- Tôi nghẹn ngào. Bác quay sang phía tôi, chăm chú nhìn: Trang … hả…? Giọng bác run run, mắt bác sáng ngời và mặt bác vui vẻ. Bác trách tôi:

Sao lâu rồi mày chẳng về đây với bác, bác có bao nhiêu chuyện mà chẳng biết kể với ai, bác cứ ngóng mày mãi! Thế hôm nay có việc gì mà lại về đây?

Cháu về thăm bác! – Tôi đùa. Thăm bác? Lại xạo rồi – Bác cười hiền hậu.

Sao bác biết? – Tôi nũng nịu – Cháu đùa thôi. Hôm nay, cơ quan phân tụi cháu về trường mình làm bài phóng sự về phong trào thi đua học tập của trường. À! Ra thế! – Bác cười.

Đó là một chuyến công tác và cũng là chuyến thăm trường đầy xúc động của tôi. Tôi ra về, tới chào mọi người nhưng tôi hứa với bác Hiền và cô là tôi sẽ trở lại vào một ngày gần đây. Chuyến đi này đã giúp tôi tô đậm thêm những kỉ niệm về mọi người – về thầy cô và các bạn. Ngay ngày sau đó, bài phóng sự về trường Thuận Thành đã được in ngay trên trang đầu tiên của tờ báo, nơi tôi làm việc.

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 6

Khi con người ta dần trưởng thành, đi càng xa, càng hoài niệm những quá khứ thuở thiếu thời. 20 năm rồi, 20 năm phiêu bạt, hôm nay tôi mới có dịp về thăm quê hương, thăm lại con đường nhỏ, góc phố xưa, thăm cây bàng non ngày nào giờ đã xum xuê lá, và đặc biệt hơn cả là về thăm lại trường cấp 3 xưa.

Nắng vàng ươm trên dài đường lát nhựa bóng loáng, lòng tôi bồi hồi nhớ về con đường đất ngày nào trơn tuột như mỡ. Gió thổi chiều lay buông xuống những hàng cây rất thẳng, rất cao, rất xanh chứ không còn là bụi cây um tùm ngày nào. Từ a, ngôi trường cũ hiện lên vừa lạ, vừa quen.

Từ xa, cổng trường hiện lên cao lớn, xanh thẫm như cánh cổng của tòa lâu đài tri thức đồ sộ. 3 dãy nhà học 4 tầng đồ sộ sơn màu vàng chanh thanh nhã, lịch sự, rực sáng trong nắng chiều cuối thu. Kiến trúc mỗi tòa nhà đều được xây phù hợp và thuận lợi nhất cho việc học tập và giáo dục. Ngày xưa ấy, chúng tôi đã không biết bao nhiêu lần vẽ lên ước mơ có một cái cổng trường như thế, một ngôi trường như thế. Thời gian trôi đi, bây giờ thứ gù cũng có, chỉ là không có chúng tôi nữa mà thôi.

Dạo quanh sân trường giờ được lát gạch chống trơn màu vàng màu đỏ xen kẽ nhau như họa tiết trên bàn cờ vua sặc sỡ. Những hàng cây thẳng nhau tăm tắp như những hàng ô, lọng chầu vua quan thuở trước. Thẳng phía cổng trừng là dãy nhà học bốn tầng của học sinh. Tôi bồi hồi nhớ lại dãy nhà cấp 4 mái rơm mái rạ mỗi mùa hè vừa nóng vừa ẩm thấp, mặc quần ngắn ngồi trong lớp, muỗi đốt sưng cả chân.

Chính giữa tầng 1 là bục sân khấu phục vụ những buổi chào cờ hay những ngày lễ lớn. Bục sân xây cao hơn so với sân trường, có bậc thang bằng gỗ ở hai bên hông. Có lẽ đây là bục vinh quang để những ngày lễ trọng đại, những học sinh xuất sắc lên nhận thưởng với niềm tự hòa to lớn hay là nơi diễn ra những tiết mục văn nghệ đặc sắc. Bục sân khấu đẹp thế, bao năm đi học, tôi vẫn chưa được một lần bước lên đó, bởi căn bản ngày ấy vẫn chưa có cái bục ấy, và cũng chẳng có cái bục nào cả

Tôi đi lang thang trên các tầng học sáng sủa, khanh trang, sạch sẽ. Hành lang rồi cầu thang đều được lát gạch hoa vàng như những bông hoa nắng nở dưới từng bước chân. Tôi vô thức tìm lại lớp học cũ. Lớp vẫn ở đó, vẫn vị trí cũ nhưng giờ đã khác rất nhiều. Phòng học rộng rãi, bàn ghế gỗ mới tinh, bóng loáng, bảng xanh rộng, phẳng lì được kẻ ô đẹp đẽ. Tôi giật mình như thấy chính mình và các bạn đang ở đó, cùng nhau vui đùa, cùng nhau học tập, bên tai còn văng vẳng tiếng thầy cô giáo giảng bài.

Tôi quay lại vị trí góc bàn cuối lớp nơi ngày xưa tôi vẫn ngồi. Có một điều vẫn không thay đổi là cây phượng ở sân sau ngay cạnh cửa sổ sát chỗ tôi ngồi. Cây phượng năm nay lại nở rồi, cánh hoa phượng lại thắm tươi. Tôi vẫn nhớ những ngày cuối, tâm trí hoc tập đã rã rời, mỗi lần như vậy đều trông ra ngoài cửa đếm hoa phương rơi, lòng thầm nghĩ, tất cả những bông hoa ở đây, bông hoa nào sẽ nở, bông hoa nào sẽ lụi tàn.

Rồi bất giác trong lòng nghĩ đến một người con trai có đôi mắt rực sáng như nắng, cúi đầu khẽ cười, lòng thắt lại, đem tất cả dáng hình ấy cất theo số phượng đã rơi vào một căn hòm, đóng chặt laị, vĩnh viễn sẽ không mở ra nữa.

Chúng ta bây giờ, mỗi người đều có một cuộc sống riêng, cả người ấy cũng vậy, không biết có ai còn nhớ nơi này không, có thường trở về không, trở về rồi có nhớ những kỉ niệm? Trong đầu tôi hiện lên vô vàn những câu hỏi nhưng chẳng cách nào trả lời được, đành thả trôi theo gió, cuốn vào lẫn những màu phượng rơi.

Tôi không biết mình đã ngồi như thế bao lâu, không nhớ rõ mình đã nghĩ những gì, chỉ biết rất lâu sau, khi mặt trời ngả bóng tôi mới đứng dậy trở về. Lần này trở lại bên kia, không biết bao giờ mới có dịp quay lại. Tạm biệt nhé mái trường dấu yêu, một nửa thanh xuân, một nửa trái tim tôi để lại ở đó. Tôi sẽ không quên, nhưng cũng chẳng nhớ nữa, để nó có thể sống mãi trong những tháng ngày đẹp nhất

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 7

Trường là nơi tôi gắn bó bao nhiêu kỉ niệm thời học sinh thân thương. Tôi sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm ấy.

Sau nhiều năm định cư nước ngoài, tôi về nước thăm gia đình và có chút việc bận. Trên đường về tôi bỗng nhớ về những kỉ niệm lúc tôi còn học lớp sáu bên ngôi trường cũ thân yêu. Thời gian trôi đi nhanh quá! Mới ngày nào tôi còn là cô học sinh lớp sáu, thoắt cái mà đã mười năm. Nhân dịp ba mươi năm thành lập trường, tôi cùng đám bạn hẹn nhau về trường . Trường tôi nằm trên một khu đất rộng , có tường xây bao quanh.

Đây thuộc khu nhà ở. Những ngôi nhà ở hai ba tầng lầu, xây cất kiểu biệt thự quét vôi trắng, vàng lấp ló sau hàng cây xanh tươi, nằm lùi sâu sau mảnh vườn nhỏ, ngăn cách với hè đường bằng một hàng rào song mắt. Cũng có những nhà một tầng bé nhỏ, khiêm tốn ẩn mình sau hàng rào sắt, cửa kính phủ rèm thưa đầy vẻ ấm cúng.

Nhiều hơn là những căn nhà nhỏ, nằm sát hè phố, không có mảnh vườn phía trước,cửa thường đóng kín vì không buôn bán gì. Nổi bật trên con đường phố vắng vè này là tòa nhà đồ sộ quét vôi vàng của trường Trung học cơ sở và Trung học phổ thông tư thục Nguyễn Khuyến. Ôi trường đổi mới nhiều quá!

Biển trường được xây mới lại với dãy tên trường màu vàng nổi bật trên nền đỏ. Tôi và đám bạn nói với bác bảo vệ rằng chúng tôi là học sinh cũ của trường nên bác cho chúng tôi vào. Sân trường giờ đây được mở rộng thêm, có thể đáp ứng được nhu cầu vui chơi của các cu cậu học sinh trong những giờ ra chơi vui vẻ. Cây cối mọc sum xuê, cây nào cũng xanh tươi, tỏa bóng mát. Xung quanh sân trường là những dãy lớp học rất khang trang. Trường vừa mới xây thêm hai tầng nữa là năm tầng.

Xem thêm:  Bài tập thì quá khứ đơn Tiếng Anh lớp 7

Vì vậy mà trường mới có thang máy. Mỗi tầng đều có mười lớp. Hành lang trước các dãy lớp học được lát gạch bông bóng loáng. Tôi bước đi trên dãy hành lang ở tầng trệt, tôi nhận ra lớp cũ của mình. Vào lớp, chúng tôi thấy bảng đen, bàn ghế, đèn và quạt đều mới cả. Lớp học được sơn lại với màu lam tươi sáng. Trước cửa các lớp học đều có bồn hoa. Hoa cúc, hoa hồng… rung rinh trước gió. Những bức tranh, những bài thơ của các em học sinh được treo đầy cái bảng trắng cuối lớp.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên và “tâm đắc” nhất đó là trường vừa mới xây hồ bơi và sân vận động dể học thể dục rông lớn. Đã đến giờ làm lễ kỉ niệm tôi vội vã ra sân trường dự. Ở đây, giữa cảnh tưng bừng nhộn nhịp, tôi gặp lại các thầy cô giáo cũ, lòng tôi trào lên một niềm xúc động lạ thường. Các thầy cô vẫn nhớ dến tôi, trìu mến gọi tên tôi và hỏi thăm tôi về mọi mặt. Không những vậy các thầy cô còn nắm lấy tay tôi, chúc mừng tôi đã trưởng thành. Tôi dự lễ với niềm tự hào về truyền thống tốt đẹp của trường .

Thoắt cái, lễ đã kết thúc tôi đành phải ra về. Ra về rồi mà lòng tôi còn thấy luyến tiếc. Ngồi trên xe tôi thầm nghĩ: “Dù đi đâu tôi cũng sẽ nhớ mài về ngôi trường này, về các thầy cô và bạn bè yêu quý!” Tôi mong sẽ có dịp quay lại trường. Tôi cảm thấy mình cần phải sống sao cho xứng đáng với những người đã không tiếc sức mình để tôi và các bạn có được tri thức như ngày hôm nay.

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 8

Nhân ngày thành lập trường, tôi trở về mái trường xưa sau 20 năm xa cách. Ngôi trường đã chôn giấu biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn thời học trò của tôi với thầy cô, bè bạn…

Ôi! Bầu trời hôm nay thật trong xanh, ánh nắng tràn ngập khắp nơi. Trong lòng tôi những ánh nắng ấy cũng bừng sáng khiến lòng tôi rộn rã, tưng bừng như những ngày tôi vừa đặt chân đến đây. Vừa bước đến cổng trường, tôi đã thấy tấm bảng điện tử chạy dòng chữ: “Trường Trung học cơ sở Nguyễn Huệ”. Tiến thêm vài bước nữa, cánh cổng điện tử tự động mở ra. Nhớ lại những ngày ấy, mỗi khi có thầy cô vào trường, đội cờ đỏ chúng tôi phải chạy ra mở cánh cửa sắt cũ kỹ, âm thanh “cót… két…” phát ra nghe thương đến lạ.

Tôi cảm thấy thương quá đỗi vì hồi ấy cơ sở vật chất của trường tôi thiếu thốn lắm. Sau cánh cửa điện tử tự động ấy là một hàng xà cừ sum suê cành lá trải dọc hai bên đường vào trường. Những chiếc lá đong đưa trong gió, như đón gọi, chào mừng tôi. Sân trường đã không không còn như xưa. Thay cho những “ổ voi” to tướng là những những viên gạch chống trượt.

Các dãy phòng học được xây mới hoàn toàn. Mái trường xưa giờ đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Giữa sân trường, tượng đài người anh hùng áo vải mà ngôi trường mang tên – Nguyễn Huệ – được dựng lên trông rất oai nghiêm.

Bước vào những phòng học, một làn không khí vô cùng trong lành lan tỏa khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Các thiết bị dạy học đã khác nhiều so với ngày xưa. Ngày đó, cái bảng chỉ là một tấm gỗ được quét lên một lớp sơn đen, bây giờ được thay thế bằng đèn chiếu. Một phần, nó làm giờ học thật sự sinh động hơn; phần khác, nó giúp các thầy cô đỡ mệt nhọc và bụi phấn không còn bay bạc trắng mái tóc hay vấy bẩn quần áo nữa.

Dãy bàn học cũng đã được đổi mới. Những chiếc bàn gỗ chông chênh trước kia được thay bằng i-nốc bóng láng nên các bạn học sinh ngồi học rất thoải mái. Vừa kịp đi thăm xong dãy phòng học, thì tiếng của một thầy giáo phát trên loa mời tất cả các cựu học sinh tập họp để bắt đầu buổi lễ…

Ôi, thật hạnh phúc biết bao nếu tôi được quay lại ngày xưa, được ngồi trên ghế nhà trường để trao đổi chuyện học hành và chơi những trò chơi vui vẻ và thú vị. Tôi thầm mong một ngày nào đó, từ mái trường này sẽ có nhiều nhân tài giúp cho đất nước ngày càng phát triển. Ước mơ của tôi chỉ có ngần ấy thôi. Và tôi tin rằng điều đó hoàn toàn có thể.

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 9

Kể từ cái ngày nhận giấy tốt nghiệp cấp hai thấm thoát đã qua 20 năm, qua bao tháng ngày xa quê hương thương nhớ. Rồi một ngày, khi thấy mình đã trưởng thành qua quãng dương học tập đầy gian khó, tôi đã đử tự tin dê về thăm lại ngôi trường cấp hai xưa – nơi ươm mầm cho tôi bao ước mơ, nơi tôi đã lớn lên từng ngày trong sự dìu dắt của các thầy cô.

Hôm ấy là một ngày rất đẹp. Một ngày hè nắng trong xanh kèm theo đó là những cơn gió làm dịu đi cái nắng hè.

Chính cảm giác, chính bầu không khí ấy 20 năm trước tôi cũng như nhiều đứa bạn khác trong làng đang náo nức mong chờ đếm từng ngày từng giờ để được đến trường gặp lại bạn bè thầy cô. Ngay khi đứng trước cổng ngôi trường xưa, cảm xúc nao nao hạnh phúc ấy lại ùa về chiếm lấy trái tim tôi rất tự nhiên, không thể nào ngăn được. Nghe tiếng tim mình thúc giục, tôi bước vào sân trường – những bước chân đầu tiên trở lại ngôi trường xưa yêu dấu sau ngần ấy năm xa cách.

Tôi nhìn khắp xung quanh va thầm nghĩ trường nay đã thay đổi quá nhiều. Nhưng dù trường có thay đổi nhiều thế nào thì hình ảnh ngoài có vẻ lạ lẫm ấy vẫn không thể nào lấn át được cảm giác vô cùng thân thương gần gũi in sâu trong tâm thức tôi.

Còn nhớ lúc trước trường chỉ có 6, 7 phòng học, khuôn viên cũng khá nhỏ đi một qua mạch là hết. Còn giờ đây trường trông khang trang và rộng thoáng hơn rất nhiều. Các dãy phòng đều được xây thêm mấy tầng cao ngất. Còn sân trường cũng được mở rộng hơn tráng bê tông sạch sẽ và trồng thêm nhiều cây xanh. Tôi đang dạo bước dưới hàng cây thẳng tắp, cố hít thật đầy phổi không khí trong lành mát mẻ rồi dừng chân ngồi xuống bên một gốc cây to.

Tôi nhớ nhất buổi liên hoan cuối năm của lớp, thật cảm động lắm. Cả lớp bày nhau dùng nghề ” thủ công” độc nhất, cả lớp ngồi lại với nhau viết những lời tâm sự, lời chúc, bày tỏ tình cảm ban bè, tình thầy trò vào những mảng giấy nhỏ trao tay nhau, bỏ vào một cái hộp lớn tặng cô.

Tôi ngồi dưới gốc cây nhớ về từng kỷ niệm vui buồn bên nhau. Càng nhớ lại càng thấy luyến tiếc, tiếc sao thời học sinh sao trôi qua quá nhanh. Từng lúc vui, lúc buồn tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng như chỉ mới xảy xa hôm trước dậy mà hôm nay khi nhìn lại mới thấy mình đã đi một quãng đường quá xa. Không biết bạn bè ngày trước giờ có còn nhớ về nhau, nhớ về mái trường này không. Tôi ngồi nghĩ ngợi quên cả thời gian.

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách – mẫu 10

Đã bao lâu rồi bạn không gặp một người bạn cùng học cấp hai của mình, đã bao lâu rồi bạn có còn nhớ tên các thầy cô giáo cấp hai từng dạy dỗ mình và đã bao lâu rồi bạn không về thăm trường xưa. Đối với tôi khoảng thời gian ấy đã gần hai mươi năm, thời gian đã cuốn tất cả chúng ta phải lớn lên, trưởng thành và lao vào cuộc sống, thế nhưng tôi đã chọn một khoảng lặng để dừng lại trở về thăm mái trường xưa nơi ghi dấu bao kỉ niệm buồn vui.

Đứng trước cổng trường, lòng tôi bồi hồi, rưng rưng và ngập ngừng như chính cảm giác ngày đầu tiên đi học. Chỉ khác rằng thời điểm này học sinh đã nghỉ hè, chẳng còn tiếng cười đùa náo nhiệt hay tiếng trống trường thân quen vang lên. Bác bảo vệ vẫn trông coi trường, tôi xin bác vào trong để tham quan trường, bác vui vẻ mở cửa và cùng tôi đi dạo trong khuôn viên trường.

Bác cảm thấy bất ngờ vì hiếm lắm mới có người sau 20 năm vẫn về thăm trường xưa như tôi, tôi cười và thở dài trả lời bác “chắc tại vì cháu là người thích hoài niệm”. Dù chẳng gặp bạn bè, thầy cô nhưng đứng dưới mái trường này tôi vẫn nhớ như in những giờ ra chơi nhảy dây đá cầu, những lần cô giáo phạt đứng lên rồi kiểm tra bài cũ đầy lo lắng. Trường của tôi sau 20 năm hiện nay đã là trường chuẩn quốc gia, rất hiện đại và đẹp đẽ, khang trang, chất lượng dạy và học chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.

Tôi ước mình có thể quay ngược thời gian ngay lúc này, để giờ này sẽ không phải đứng dưới mái trường một mình mà sẽ có bạn bè, thầy cô, sẽ vô tư hồn nhiên nghe tiếng ve hoà với tiếng giảng bài của thầy cô.

Xem thêm các bài Văn mẫu phân tích, dàn ý tác phẩm lớp 9 khác:

  • Viết thư cho bạn kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách (dàn ý – 6 mẫu)

Mục lục Văn mẫu | Văn hay 9 theo từng phần:

  • Mục lục Văn thuyết minh
  • Mục lục Văn tự sự
  • Mục lục Văn nghị luận xã hội
  • Mục lục Văn nghị luận văn học Tập 1
  • Mục lục Văn nghị luận văn học Tập 2

Ngân hàng trắc nghiệm lớp 9 tại khoahoc.vietjack.com

  • Hơn 20.000 câu trắc nghiệm Toán,Văn, Anh lớp 9 có đáp án