Sơ đồ tư duy bài Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử dễ hiểu

Photo of author

By THPT An Giang

Chào mừng bạn đến với blog chia sẻ Trường THPT An Giang trong bài viết về ” Sơ đồ tư duy bài đây thôn vĩ dạ “. Chúng tôi sẽ cung cấp và chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức dành cho bạn.

Xem thêm: Phân tích Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử chọn lọc siêu hay

4. Bức tranh tuyệt đẹp về cảnh vật, con người xứ Huế:

Bài thơ “Đây thôn Vĩ” đem đến cho người đọc một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp của xứ Huế cùng với nét đẹp của con người nơi đây. Trong khổ thơ đầu tiên, nhà thơ đã sử dụng câu hỏi tu từ “Sao anh không về chơi thôn Vĩ” để mời gọi và trách móc nhẹ nhàng đồng thời thể hiện tình cảm tha thiết của cô gái thôn Vĩ với nhà thơ.

Bài thơ mô tả cảnh nơi thôn Vĩ hừng Đông với nắng hàng cau vừa mới lên, tươi trẻ, trong trẻo và tinh khôi của buổi sớm mai. Vườn ai tại đây cũng được miêu tả như một khu vườn tươi non, mướt mà và xanh như ngọc với ánh nắng mặt trời chiếu sáng. Từ những cảnh vật đó, nhà thơ đã tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng, trong trẻo, thơ ngây và tràn đầy sức sống.

Ngoài phong cảnh, nhà thơ cũng miêu tả về con người nơi thôn Vĩ. Với câu thơ “Lá trúc chen ngang mặt chữ điền”, nhà thơ muốn nhắc đến nét đẹp phúc hậu, hiền lành, trung thực của con người xứ Huế. Lá trúc mảnh mai cũng được dùng để gợi nhớ đến nét đẹp kín đáo, phúc hậu, dịu dàng của con người xứ Huế.

Xem thêm:  Cách gọi tên Amin, Amino Axit - Danh pháp của amin

Từ đó, bốn câu thơ đầu tiên của bài thơ “Đây thôn Vĩ” đã tạo nên một bức tranh tổng thể về thiên nhiên và con người nơi xứ Huế. Bài thơ này thể hiện tình yêu thiên nhiên và tình yêu người của nhà thơ, cùng với những niềm băn khoăn, day dứt trong tâm hồn. Bút pháp gợi tả, ngôn ngữ tinh tế và sức liên tưởng đã tạo nên giá trị nghệ thuật cao của bài thơ.

Xem thêm: So sánh cảnh thiên nhiên qua bài Tây Tiến và Đây thôn Vĩ Dạ

5. Cảnh sông nước xứ Huế đêm trăng và tâm trạng thi sĩ:

Tả cảnh đêm trăng trên sông Hương ở Huế và tâm trạng của một thi sĩ, trong đó:

– Bài thơ Vĩ Dạ đêm trăng miêu tả khung cảnh đầy đủ các yếu tố tự nhiên như gió, mây, sông, nước, trăng, hoa.

– Phong cách ngắt nhịp 4/3 tạo ra cảm giác sự chia lìa xa cách của không gian gió mây.

Nhà thơ nhân hóa dòng sông trở thành một sinh thể buồn thiu, và sự chuyển động nhẹ nhàng của hoa bắp gợi lên nỗi buồn hiu hắt, thưa vắng.

– Hình ảnh sông trăng và thuyền trên sông trăng tạo ra vẻ đẹp lãng mạn và mộng tưởng, và từ đó nhà thơ bộc lộ nỗi đau thân phận và sự chia lìa xa cách.

– Câu hỏi “Có chở trăng về kịp tối nay?” bộc lộ sự lo sợ và mặc cảm về hiện tại ngắn ngủi của tác giả.

Xem thêm:  Nên chọn nhân vật nào khi chơi Mario Kart Tour

Xem thêm: Các dàn ý phân tích Đây thôn Vĩ Dạ sơ lược và chi tiết nhất

6. Hình bóng khách đường xa và nỗi niềm mơ tưởng, hoài nghi:

Trong bài thơ này, nhà thơ bày tỏ tâm trạng của mình qua các cảm xúc mơ tưởng, hoài nghi và cô đơn. Cụ thể, trong khổ thơ cuối cùng, nhà thơ viết: “Mơ khách đường xa khách đường xa / Áo em trắng quá nhìn không ra / Ở đây sương khói mờ nhân ảnh / Ai biết tình ai có đậm đà”.

Chữ “Mơ” ở đây có nghĩa là trạng thái vô thức, khi nhà thơ đang đắm chìm trong cõi mộng. Điều này cho thấy sự tương tư của nhà thơ với một người khách xa xôi, đang ẩn hiện trong mơ của anh ta.

Từ “quá” và “nhìn không ra” được sử dụng để miêu tả sắc trắng một cách kì lạ và bất ngờ, không còn là màu sắc thực nữa mà là màu trong tâm tưởng. Điều này cho thấy cảm xúc choáng ngợp, thảng thốt của nhà thơ trước vẻ đẹp và sự tuyệt vời của người khách xa xôi trong mơ.

“Câu thơ “Ở đây sương khói mờ nhân ảnh” có thể được hiểu theo hai nghĩa. Về nghĩa thực, sương khói làm tăng thêm vẻ hư ảo, mộng mơ của xứ Huế. Về nghĩa bóng, sương khói làm mờ ảo cả bóng người hay chính là tượng trưng cho một mối tình mong manh, xa vời, không trọn vẹn.

Xem thêm:  Chính tả bài Đất nước trang 109 Tiếng Việt Lớp 5 tập 2

Cuối cùng, nhà thơ viết: “Ai biết tình ai có đậm đà”. Đại từ phiếm chỉ “ai” mở ra hai lớp nghĩa, cho thấy nhà thơ không biết tình người khách xa xôi với anh ta đậm đà như thế nào, hoặc có thể như một lớp khói mờ ảo. Nhà thơ cảm thấy cô đơn, trống vắng, và buồn bã trong một tâm hồn tha thiết yêu thương con người và cuộc đời đã nhuốm màu đau thương, bất hạnh.

Những hoài niệm về quá khứ xa xôi hoặc những ước vọng về những điều không thể đã làm cho nhà thơ càng thêm đau đớn.